TTO - Có lẽ khi bức thư này đến tay cô thì con đã không bao giờ ngồi dưới mái nhà Nguyễn Tri Phương nghe cô giảng văn nữa rồi! Bốn năm học như một cuộn phim, nó quay chậm dần rồi dừng lại hẳn khi cổng trường đóng lại.
Hình ảnh bạn bè, thầy cô dần hiện ra rõ nét chân thật rồi cũng từ từ xóa mờ sau hàng phượng vĩ đơm bông. Phải chăng con đã mất quá nhiều?
Cô vẫn thường bảo con phải biết quý trọng những gì mà mình đang có, một đứa trẻ bướng bình lì lợm làm sao hiểu hết điều đó? Mãi cho đến khi cổng trường khép lại, hàng phượng vĩ ra hoa đỏ rực cả một triền sông Hương cùng điệp khúc ve sầu ngân nga thì con mới chợt nhận ra chân lý đó! Con mới nhận ra rằng những thứ mà mình mất đi không bao con có thể lấy lại được nữa! Không một phép mầu nào, một ông bụt, cô tiên nào có thể đem lại cho con năm lớp 9 dang dở, cánh đồng màu mỡ nhưng thiếu bàn tay con người chăm sóc, bón phân.
Cô vẫn thường bảo con khi cánh cổng này đóng lại là lúc cánh cổng khác mở ra, điều quan trọng là phải biết nhận ra mình đang ở đâu, nhận thức mới là quan trọng. Không cô ơi, khi cánh cổng này khép lại thì cánh cổng khác mở ra nếu ta không biết nỗ lực thì cánh cổng ấy luôn nằm trên tầm với. Để cuối cùng ta luôn chọn những con đường mòn, dễ đi để chúng đưa ta đến những bờ vực thẳm, những ngõ cụt ẩm thấp mà ta không bao giờ nhớ đường để quay lại nữa.
Giờ đây khi con nhận ra chân lý đó thì chính con đang đứng trước bờ vực sau hoắm. Nhận ra đã là tốt? Đã là chiến thắng bản thân? Khi ta nghĩ ra kịp lúc thì đó là nhận thức còn không đó chỉ là sự ăn năn hối hận. Mà ăn năn hối hận thì ích gì khi bản thân ta không tìm được đường lui nữa!
Hôm qua khi bước chân vô định đưa con đến trước nhà cô. Lũ học trò nhỏ đã về từ lâu nhưng con vẫn đứng đó, lặng lẽ nhìn cô qua ánh đèn đường vàng nhạt phủ mơ đôi mắt. Đôi môi con khẽ mấp máy gọi tên cô, con muốn vào chỉ để ôm lấy cô thật chặt, chỉ để pha cho cô ly nước.
Nhưng con không đủ can đảm làm điều đó nữa rồi, con chỉ dám nhìn cô từ xa, qua hàng song cửa dưới ánh đèn mờ nhạt. Trăng lên. Cô vẫn soạn bài cùng tràng ho dài không dứt, mái tóc cô bạc nhiều lắm rồi cô ơi.
Con quay xe. Có thứ gì đó đọng lại trong khóe mắt. chỉ là nước mưa thôi! Nhưng sao có vị mặn chát?
Huế 19 tháng 11 năm 2011
Học trò của cô
TÔN THẤT HIẾU KHOA (Nguồn :
www.netbuttrian.vn)