Diễn đàn Trường THCS An Phước
Chào mừng bạn đến với forum của Trường THCS An Phước !!!
Là khách viếng thăm thì sẽ thiệt thòi lắm đấy...
Nếu đã là thành viên, bạn chọn Đăng nhập.
Còn nếu chưa, hãy nhanh tay Đăng kí để có thể trải nghiệm tất cả chức năng của diễn đàn đi nào !!!
Diễn đàn Trường THCS An Phước
Chào mừng bạn đến với forum của Trường THCS An Phước !!!
Là khách viếng thăm thì sẽ thiệt thòi lắm đấy...
Nếu đã là thành viên, bạn chọn Đăng nhập.
Còn nếu chưa, hãy nhanh tay Đăng kí để có thể trải nghiệm tất cả chức năng của diễn đàn đi nào !!!
Diễn đàn Trường THCS An Phước
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn đàn Trường THCS An Phước

Trường THCS An Phước - Ấp 5, An Phước, Long Thành, Đồng Nai
 
Trang ChínhPortalTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
-Thông điệp yêu thương- Admin gửi đến Mẹ: "Mai là 8-3, con chúc mẹ ngày càng đảm đang và xinh đẹp. Xin lỗi mẹ về những sai lầm của con trong thời gian qua, con sẽ cố gắng làm mẹ vui trong thời gian tới. Con yêu mẹ!"
-Thông báo- Bắt đầu từ 6-3-2012, forum sẽ hoạt động trở lại sau một thời gian im hơi lặng tiếng. Mong các bạn hoạt động nhiệt tình nhé! -Ad-
-Thông điệp yêu thương- Admin gửi đến Các bạn nữ: "Chúc các bạn có một ngày 8-3 thiệt là ý nghĩa."

 

 con yêu bố!

Go down 
Tác giảThông điệp
hoa_hoctro27297
Level 3
Level 3



Lớp : 9/3
Tổng số bài gửi : 30
Điểm : 101
Cảm ơn : 20
Ngày tham gia : 11/08/2011
Tuổi : 27

con yêu bố! Empty
Bài gửiTiêu đề: con yêu bố!   con yêu bố! I_icon_minitimeMon Jan 02, 2012 7:56 pm

Con yêu bố!
TTO - Tôi sinh ra ở một làng quê thanh bình, cuộc sống giản dị, không bon chen, bộn bề cũng như những vùng quê khác. Tôi có một tuổi thơ êm đềm trong sự đùm bọc của gia đình.
Là con gái duy nhất trong gia đình nên tôi luôn được bố mẹ, các anh và ngay cả đứa em trai nhỏ hơn tôi ba tuổi cũng nhường nhịn và cưng chiều. Tôi luôn thấy mình là người may mắn, học giỏi, ngoan ngoãn. Tôi luôn giành được lòng tin và sự yêu mến của mọi người trong gia đình và xóm làng. Tôi đã ước mơ mình sẽ bước chân vào giảng đường đại học. Tôi không ngừng nỗ lực, cố gắng và cuối cùng ước mơ đó đã trở thành hiện thực.

Ngày tôi đậu, bố mẹ rất vui chuẩn bị cho ngày tôi nhập học, dặn dò tôi từng li, từng tí: “Con cố gắng học hành và phải biết chăm sóc mình con nhé! Bố mẹ tin tưởng con sẽ thành công”.

Trong mắt bố mẹ tôi như một đứa trẻ con chập chững vào đời. Lời nhắc nhở nhẹ nhưng chất chứa bao tình cảm, niềm tin hi vọng đặt ở tôi. Nhưng chưa bao giờ tôi nói được một lời cảm ơn hay yêu thương mặc dù trong lòng tôi có biết bao điều muốn nói.

Trong suy nghĩ của tôi, bố mẹ là người tuyệt vời nhất trên thế gian này và giờ đây khi xa gia đình tôi càng cảm nhận điều đó sâu sắc hơn. Vậy mà khi tôi nhận ra được điều này cũng là lúc tôi phải đối diện với việc mình có thể mất đi người bố thân yêu bất cứ lúc nào.

Bố mẹ tôi đều làm nông, bố tôi rất nóng tính, luôn dạy chúng tôi một cách nghiêm khắc nhưng chưa bao giờ tôi bị một đòn roi của bố. Trái với bố, mẹ lúc nào cũng hiền từ. Có lẽ vậy mà tôi ảnh hưởng từ hai tính cách của bố mẹ. Giờ đây những nếp nhăn đã xuất hiện trên trán bố, mái tóc đã điểm hoa râm nhưng tình cảm dành cho tôi vẫn luôn đong đầy, trọn vẹn.

Năm tôi học lớp 3, ngoài làm nông bố tôi đi buôn gà để phụ thêm tiền nuôi bốn anh em tôi ăn học, nhờ vậy cuộc sống nhà tôi đở vất vả hơn. Nhưng khi đi học tôi luôn bị bạn bè trêu và chế giễu nghề đi buôn của bố và còn đặt cho tôi biệt danh là “Nhung gà”, khi đó tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng và không muốn bố tôi làm nghề đó nữa. Tôi về đã khóc cho dù bố có nói thế nào... Tôi vẫn không trả lời bạn bè mỗi khi hỏi bố tôi làm nghề gì mặc dù tôi biết bố phải thức khuya dậy sớm để cho gà ăn, phải theo xe ra Hà Nội để nhập gà cả vào những ngày mùa đông mưa phùn, lạnh cắt da cắt thịt của miền Bắc.

Mãi đến khi tôi học bài “Kính trọng và biết ơn người lao động”, giới thiệu nghề nghiệp của bố mẹ, lần lượt các bạn trong lớp giới thiệu bố mình là kỹ sư, bác sĩ, giáo viên... đến lượt Hà ấp úng mãi mới lên tiếng: “Bố mẹ em làm nghề quét rác”. Và mọi người trong lớp đã cười ồ lên, lúc đó tôi cảm thấy mình thật giống nhân vật Hà, tôi đã cúi mặt và cảm thấy xấu hổ, cho đến khi cô giáo giảng tất cả các nghề đều quý trọng, ai cũng phải bỏ mồ hôi, công sức để làm, mình không ăn trộm, ăn cắp của ai thì không phải xấu hổ, nghề nghiệp nào cũng quý trọng. Khi đó tôi thấy mình thật có lỗi với bố, từ đó mỗi khi ai hỏi tôi đều tự hào về bố và vô tư khi trả lời: “Bố tau đi buôn gà đó, thuận mua vừa bán ăn cắp đâu mà sợ”.

Bố tôi tần tảo nuôi bốn anh em tôi khôn lớn, trưởng thành. Hai anh trai tôi đi làm xa, gia đình chưa có dịp đoàn viên thì cũng là lúc phát hiện bố tôi bị căn bệnh quái ác, ung thư cổ - căn bệnh mà giờ khoa học vẫn chưa có cách chữa trị.

Bố nhập viện điều trị tia xạ và tiêm hóa chất nhưng vẫn luôn giấu tôi và gọi điện động viên tôi cố gắng học hành. Ngày về tết nghe tin tôi không dám tin đó là sự thật, tôi đau đớn gào thét, khi đó tôi chỉ mong ai đến và nói với tôi là không phải như vậy nhưng không - chẳng có ai cả. Khi đó bố tôi vẫn ngoài Bệnh viện K Hà Nội.

Ngày bố về tôi đi đón nhìn bố gầy hơn, xanh xao hơn, lòng tôi đau thắt, tôi cố kìm nước mắt nhưng bố lại nói với tôi: “Bố có nằm viện nhưng giờ bố khỏe rồi, bố không sao cả”. Trái tim tôi vụn vỡ, tự nhủ lòng mình: bố ơi, con biết rồi sao bố giấu con và nuốt nước mắt vào trong không để bố biết.

Hết thời gian nghỉ tết, tôi trở về trường học tập, tuy bị bệnh nhưng đôi mắt bố vẫn sáng ngời niềm hi vọng, ánh mắt đó như tiếp thêm sức mạnh cho tôi. Ngày nào tôi cũng gọi điện về nhà tôi mong sao được nghe giọng bố. Ngày anh trai tôi cưới, tôi về nhà mà không nhận ra bố nữa, đây là bố tôi sao? Bố gầy còm trong bộ quần áo bệnh nhân mà bệnh viện phát. Tôi phải kìm lòng lắm để không òa khóc và nói: “Bố ơi! Con về rồi”. Bố nhìn lên và cố gắng mỉm cười với tôi nói: “Bố không sao”. Câu nói như một vết cắt vào trái tim tôi, nước mắt chảy dài, tôi ôm chầm lấy bố khóc nức nở, lòng nghẹn lại. Phải! Con ước gì giá đó là thật - bố không sao hết - chỉ là do con nằm mơ thấy ác mộng.

Căn bệnh của bố đã phát ra ngoài, vỡ thành một hốc sâu hoắm, xếp thành từng tầng như tổ ong ngay dưới cổ, ăn tận sâu vào xương quai hàm, tôi nhìn mà không thể nào tin được. Vết thương làm khuôn mặt bố tôi biến dạng hoàn toàn: miệng méo, mắt lệch. Mọi sinh hoạt của bố đều khó khăn, kể cả nói chuyện. Vậy mà qua điện thoại bố vẫn cố gắng nói từng tiếng động viên tôi học hành.

Từng hình ảnh đều xoáy sâu vào tim tôi. Về nhà chứng kiến từng cơn đau vật vã của bố, từng mũi moocphin tiêm vào bố mắt tôi dại đi. Nhìn cánh tay bố sưng phồng vì tiêm quá nhiều và bị phản ứng thuốc, tôi mong sao mình có thể giúp bố nhưng hoàn toàn bất lực, chứng kiến cảnh bố đau đớn mà không thể chia sớt nỗi đau đó, lòng tôi quặn lại. Suốt một đời bố vất vả nuôi chúng tôi khôn lớn, trưởng thành, bố chưa một ngày được thảnh thơi nhìn thành quả của con cái thì lại mắc phải căn bệnh này. Mọi người thường nói “ở hiền gặp lành” mà sao không thấy đúng ở hoàn cảnh của tôi vậy?

Chúng tôi chưa đền đáp công ơn của bố được một ngày. Tôi chỉ biết cố gắng học tập để làm bố vui lòng. Chứng kiến hi vọng sống của bố từng ngày càng làm tôi xót xa, những câu hỏi: “Nhìn bố hôm nay đỡ không?”, “Chỗ đau thế nào?”… khiến tôi không thể nào chợp mắt được. Tôi thấy mình quá nhỏ bé trước cơn đau bệnh tật của bố. Tôi chỉ ước một điều nhỏ bé rằng bố sẽ khỏe mạnh và bên tôi mãi mãi. Nhưng ước mơ vẫn mãi chỉ mãi là ước mơ.

Giờ đây tôi có thể mất bố bất cứ lúc nào. Có thể là hôm nay, ngày mai hay một ngày nào không xa nữa khi giờ cuộc sống của bố chỉ được tính từng ngày. Tôi sợ một ngày nào đó khi mình tỉnh giấc không còn bố nữa, khi đó tôi biết làm thế nào đây.

Bố ơi! Đừng bao giờ rời xa con nhé! Con mong bố luôn khỏe mạnh ngồi bên mâm cơm ấm cúng cùng gia đình. Cảm giác thật ấm áp, bình yên. Điều ước giản dị nhưng với tôi giờ đó đã là một phép mầu, một điều ước mà có lẽ sẽ chẳng bao giờ thành sự thật nữa.

Con muốn nói rằng: “Con yêu bố nhiều lắm! Bố ơi!".

NGUYỄN THỊ HỒNG NHUNG
Về Đầu Trang Go down
 
con yêu bố!
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn đàn Trường THCS An Phước :: Giải trí :: Suy ngẫm-
Chuyển đến